PV Quốc Doanh
Không
phải tiên tri, càng không ác cảm, đố kỵ, bài viết này xin trình bày sự
quan sát cá nhân với nỗi đau xót xa. Chẳng gì, PV Quốc Doanh tôi đã ba
chục năm là đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam (Đảng CSVN).
Dịp
kỷ niệm Quốc khánh 2/9/2012 vừa qua, đọc một vài bài báo, tâm trí tôi
day dứt suy nghĩ, Đảng CSVN đang đứng trước nguy cơ tan rã. TS Nguyễn Sỹ
Dũng viết trên SGTT bài “Bốn ước vọng của tháng Tám”, nhắc lại độc lập
là “một trong những quyền thiêng liêng nhất” và cho rằng “độc lập chỉ
thực sự được bảo đảm khi chúng ta không bị phụ thuộc về tinh thần và tư
tưởng”. Đường lối của Đảng CSVN thì vẫn như trước đây, không hề ngượng
khi cứ khẳng định kiên định theo chủ nghĩa nọ, tư tưởng kia. Cũng trên
báo lề phải, nhà sử học Dương Trung Quốc nói, sức mạnh vĩ đại của Cách
mạng tháng Tám 1945 là sự đồng thuận dân tộc trên cơ sở đặt lợi ích quốc
gia lên hàng đầu, thì bây giờ giá trị ấy “trớ trêu thay lại còn đang… ở
phía trước”.