Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012
VỤ TIÊN LÃNG- KỲ 30: TẢN MẠN VỀ HAI CHỮ CƯU MANG
Tháng Ba 1, 2012 — nguyencuvinh
Mình thấy nghèn nghẹn khi nhìn thấy cảnh bà con, họ hàng, các bác, các chú ở Hội nuôi trồng thủy sản, cả ngày hôm nay phơi mình ra giữa trời, người góp tấm Fibro xi măng, người góp cái que, cái cộc, rồi chung tay dựng lại một chỗ ở chắc chắn, che được mưa gió, rét mướt, làm chỗ ở tạm thời nhưng yên ổn cho gia đình anh em Đoàn Văn Vươn. Chẳng cần chỉ thị công văn, mỗi người với đôi tay mình, cùng trái tim yêu thương và chia sẻ, mặt cười tươi hơn hớn, khát uống nước, ăn kẹo lạc, hút thuốc lào, bốc tay ăn một nắm xôi lạc, một ngày xong chỗ ở. Cái chỗ ở này không thể gọi là lều, không thể gọi là chòi, không thể gọi là nhà, mà mái ấm trái tim đồng loại, mái ấm tấm lòng bà con chú bác, lúc nào và bao giờ cũng thế, nhân dân ủ ấm, nuôi nấng, gìn giữ thật lòng hai chữ CƯU MANG.
Địa điểm làm chỗ ở mới cách xa vị trí nhà bị phá gần 100 mét, chứng tích vẫn nguyên vẹn đấy.
Cái lều bạt được cất đi, bây giờ chỗ ở là cọc tre, cọc gỗ vững chắc hơn và mái bằng tấm lợp Fibro xi măng
Nắm xôi đưa ra, tất cả cùng ngồi vây quanh, nhìn ông Phó chủ tịch Hội nuôi trồng thủy sản (bác Trong người đứng ) đang cười mãn nguyện sau khi chỗ ở đã làm xong
Giản dị đến cảm động: Những phích trà nóng, điếu thuốc lào và những tiếng cười của nhân dân
Chỗ ở đã xong.Vẫn lá cờ đỏ ấy, niềm tin ấy, dù bất luận điều gì xảy ra thì gia đình họ vẫn tin vào sự công bằng, tin vào lẽ phải, tin vào nhân dân mình, niềm tin ấy còn cháy bỏng và ý nghĩa hơn nhiều cái kết cục xử lý ai, xử lý thế nào. Mất niềm tin ấy là mất hết. Hôm nay, sau nhiều ngày, lá cờ Tổ Quốc lại bay trên mái ấm của gia đình Đoàn Văn Vươn.
Ai cũng vui. Bà chị choàng khăn đỏ trên đầu là Hiền, hôm nay ăn mặc hơi bị điệu và cười hơi bị nhiều.
Phút ngẫu hứng của một bác nông dân dùng than củi viết lên bức tường bị đập vỡ. Không chỉ là anh Vươn muôn năm đâu, thưa bác, mà là nhân dân muôn năm
__________________________________________-
Một bạn đọc gửi cho mình một ca khúc nhạc chế, nhưng nghe rất vào và cảm động, trân trọng giới thiệu cùng các bác và gửi tặng gia đình anh Đoàn Văn Vươn
LỜI NHẠC CHẾ:
Học hành sau 5 năm, tay cầm một mảnh bằng, tìm đâu ra việc mà làm
Kiếm kế nuôi thân, nên anh về Tiêng Lãng, cùng bà con cô bác, ngày đêm lấn biển khai hoang
Để rồi sau bao gian nan, chinh phục được vùng biển, nhìn xa cứ tựa cổng trời
Tôm cá tung tăng, bơi lội như tiên nữ, cuộc đời anh có phúc, từ nay thoát kiếp nghèo
Nhưng…
Tại vùng quê nơi đây, gian thần ngày càng lộng quyền, ngày đêm dắp tâm hại dân
Chúng bắt tay nhau, ra vài ba “quyết sách”, nhằm lừa trên dối dưới, cùng nhau cướp đất dân lành
Để rồi:
Một người dân như anh, không chịu được cảnh làm càn, của quan tham ở huyện nhà
Nghĩ kế sinh nhai, nên anh đành phải tính, một đồng anh ăn cháo, đồng kia anh quyết ra tòa
Và rồi:
Một buổi sáng cuối Đông, quan tham và bậu xậu, cùng nhau cưỡng chế đầm tôm
Rất tiếc cho anh, nhất thời anh phạm pháp, cuộc đời sao vô phúc, để đến nông nỗi này
Tội nghiệp cho anh Vươn, tết này phải ở tù, vợ con cũng phải nằm lều
Cái rét căm căm, than ôi tội nghiệp quá, cuộc đời ôi chua xót, Trời ơi hỡi là Trời!
Báo chí đưa tin, nhân dân đều bức xúc, hỏi Trời ơi có thấu? Trời ơi hỡi ông Trời
Xin hãy thương dân, dân quê mình lành lắm, đừng nên như thế nữa để cho dân ta bơt nghèo!!!
______________________________
Nhật ký Trưởng thôn Khoai Lang