Mối tình đầu của NGUYENCUVINH
HÔM NAY, NGÀY VALENTINE: HÌNH NHƯ LÀ MỐI TÌNH ĐẦU
Tháng Hai 14, 2012 — nguyencuvinh
Tôi 10 tuổi, học lớp 4, rất giỏi, rất ngoan, và được bình chọn là
cháu ngoan Bác Hồ, được đi dự Đại hội cháu ngoan Bác Hồ toàn tỉnh Quảng
Bình.
Thời ấy đang chiến tranh. Con đi dự Đại
hội cháu ngoan Bác Hồ mà ở nhà gia đình lo hơn là đi vào chiến trường
khói lửa. Mạ buộc hai bộ áo quần trong cái túi vải. Mạ cho 10 đồng ( giá
trị bằng 50 cái bánh rán). Chị Liên dắt tôi về bến xe. Trên đường vào
thị xã ( lần đầu tiên tôi rời khỏi làng) con đường quốc lộ nham nhở hố
bom. Thỉnh thoảng, xe phanh kít một cái, chú lái xe kêu: các cháu xuống
nhanh, máy bay. Thế là các cháu ngoan Bác Hồ đùn nhau nhảy xuống, trốn
trong hầm cá nhân đào dọc đường.
Một ngày trời xe đi qua 50 cây số vào thị xã ở Cộn.
Tôi chẳng hiểu lắm được dự Đại hội cháu
ngoan Bác Hồ là vinh dự tự hào, chỉ háo hức cái điều anh Lập nói, vô
thị xã được ăn kem.
Tôi không nhớ là người ta bố trí cho các
đại biểu bé xíu như tôi ở đâu. Chỉ nhớ, ngay tối đó được ăn một bữa cơm
thịt lợn đã đời, miếng nào cũng to như bàn tay, cắn một miếng, mỡ tràn
hết xuống cằm, trợn mắt nuốt, nghe râm ran khắp cơ thể. Ba mạ tôi thương
tôi, chiều tôi thế nhưng cũng chưa có bữa nào được ăn miếng thịt to như
thế này. Lại nhớ tháng trước, dự Đại hội cháu ngoan Bác Hồ toàn huyện,
cũng cho ăn cơm thịt. Nhưng bữa cơm đó tôi phát khóc. Vì đang chuẩn bị
ăn thì thấy một bóng người to đùng đùng như máy bay B52 sà xuống mâm. Ui
trời, tôi co rúm cả người lại sợ sệt nhìn một cháu ngoan Bác Hồ huyện
cao lớn, phốp pháp như thằng phi công, cổ quàng khăn đỏ, cái miệng rộng
như cái miệng nồi cơm. Hắn ngồi xuống, hai cánh tay của hắn quán xuyến
áp đảo toàn mâm. Tôi chưa kịp định thần thì hắn đã khoắng xong mấy miếng
thịt mỡ ở bát canh rau muống, sau đó, bàn tay cầm đũa chuyên nghiệp của
hắn oanh tạc luôn dĩa thịt, lại đánh cắp luôn hai khúc cá. Trên mâm hết
sạch. Tôi nghẹn ngào nuốt bát cơm rồi buông bát khóc. Tôi bỏ cả Đại hội
chạy băng qua mấy đồi cát trắng về nhà. Mạ tôi ôm tôi: Ui trời, răng
con về? Tôi khóc: Con không dự Đại hội nữa, con đói bụng. Mạ tôi vội
vàng lấy cơm cho tôi ăn rồi lại nói chị Liên đưa tôi về dự lại. Lại dặn
chị Liên ngồi kèm ở mâm cho tôi ăn no mới được. Thằng cháu ngoan kia
thấy chị tôi ngồi cạnh, trừng mắt gằm ghè, hắn sợ, không dám vung tay ra
mâm nữa. Mấy đứa trong mâm sau đó ríu rít: bạn Vinh bạn Vinh. Nhờ bạn
mà bọn mình ăn no. Tôi thì căm thù thằng cháu ngoan to đùng kia đến giờ,
mối thù 40 năm chưa dứt. Tôi đã cố đi tìm hắn nhiều lần, không gặp. Nếu
gặp, tôi sẽ cho hắn vô nhà hàng, đãi hắn một bữa ăn đến trợn mắt rồi
chỉ nói rằng: Tôi trả thù ông mối thù ham ăn của ông 40 năm trước.
Đại hội cháu ngoan Bác Hồ toàn tỉnh có
khác, no ú ụ. Tôi vác cái bụng tròn vo về chỗ ở. Dọc đường, có một em
cháu ngoan trạc tuổi tôi đang vừa đi về vừa bắt chuồn chuồn. Tôi nói
tránh ra tao bắt cho. Tôi chộp được hai con chuồn chuồn đá. Em cháu
ngoan thích lắm. Chúng tôi nói chuyện. Mi tên chi? Tau tên Nguyệt. Còn
mi? Tau tên Vinh. Cái chi Vinh? Nguyễn Quang Vinh. Còn tau là Nguyễn Thị
Bích Nguyệt. Mi thấy tau đẹp gái không? Đẹp gái là răng? Là đây này:
mấy o mấy chú nói tau đẹp gái, mắt tau mắt bồ câu, khuôn mặt tau tròn,
đẹp. Tôi đứng, đưa hai bàn tay ra nâng khuôn mặt của Nguyệt nhìn và gật
đầu: đẹp. Nguyệt cười, hàm răng trắng bóng.
Hôm đầu tiên chỉ có thế.
Nhưng đêm về tôi cứ nghĩ đến Nguyệt. Chỉ
đợi sáng sớm, tôi chạy đến chỗ Nguyệt ở. Đêm qua mình không ngủ được,
mình nhớ Nguỷêt, Nguyệt cười, mình cũng không ngủ được, mình nhớ Vinh.
Mình hỏi các chú Vinh học giỏi không? Các chú ở Ban tổ chức nói Vinh học
xuất sắc.
Tôi đưa Nguyệt đi chơi.
Ăn kem hè? Nguyệt gật đầu. Tôi chen vào
chỗ bán kem. Nguyệt nói, để mình mua cho. Tôi nói, mình có tiền, mình
mua cho. Tôi chen vào, mua 4 cái kem. Hai đứa chia nhau ăn nhưng cả hai
đều vội vã buông cây kem khỏi miệng. Lạnh tê dại. Nguyệt nhanh nhảu chạy
đến mượn hai cái bát. Chúng tôi cho kem vào bát, đợi cho kem chảy nước
ra, rồi nhìn nhau …húp.
Đại hội diễn ra rất long trọng, Sướng
nhất là chúng tôi được nhìn thấy chú Bút Thép và chú Bống nhựa. hai nhân
vật nổi tiếng của báo Thiếu niên tiền phong thời ấy.
Rồi Nguyệt lên đọc thành tích. Ui trời,
bao nhiều chú nhà báo xúm đến chụp ảnh, rồi đến mấy cái máy quay phim.
Tôi nghe bên mọi người nói: con bé nhà ai đẹp như tiên.
Tôi cũng sướng như tiên.
Mấy ngày đó, tôi và Nguyệt quấn quýt.
Máy bay. Tôi và nguyệt chạy xuống hầm.
Nguyệt cầm tay tôi: Nếu sau này lớn,
Vinh lấy Nguyệt không? Tôi nói: Lấy chớ, dại chi không lấy Nguyệt. Nhưng
lấy Nguyệt là răng? Nguyệt cười: là làm vợ chồng của nhau. Làm vợ chồng
thì răng? Nguyệt cười: là sống với nhau rồi sinh con như ba mạ Vinh,
như cha mẹ Nguyệt. Tôi gật đầu dù chẳng biết vợ chồng là thế nào.
Đêm đó tôi nằm xao xuyến. Cái tình trẻ
con nói vậy nhưng ấn tượng sâu sắc. Hôm sau chia tay. Nguyệt lên xe của
Nguyệt. Tôi lên xe của tôi. Tôi lao xuống chạy đến bên hông xe Nguyệt
ngồi. Nguyệt chìa tay ra. Tôi cầm lấy: Có viết thư cho nhau được không?
Nguyệt cười: Mình biết trường Vinh học rồi. Tôi bâng khuâng nhìn Nguyệt
cười, nụ cười đó như cái dấu in đậm vào trí nhớ tôi, khuôn miệng tươi
rói, hàm răng trắng muốt, bàn tay mềm mại của Nguệt ám ảnh tôi suốt hàng
chục năm sau này.
Nguyệt ơi khi mô về nhà mình chơi nha.
Nguyệt gật gật đầu.
Nguyệt nói: Vinh đừng quên Nguyệt nha.
Tôi gật đầu: Quên răng được.
Một cái bạt tai qua mặt tôi làm tôi quay quắt. Nghe tiếng chửi: Thằng cu này, xe chạy rồi kìa.
Tôi hoảng hốt lao về xe của mình. Xe
tôi lăn bánh trước. Tôi nhoài cả người ra cửa xe nhìn về Nguyệt. Cánh
tay Nguyệt đưa ra cửa vẫy tôi, bàn tay Nguyệt cầm cái khăn đỏ vẫy tôi.
Tự dưng tôi khóc.
30 năm sau tôi không cách gì gặp lại Nguyệt nữa.
Rồi Cu Vinh thành chú bộ đội Hải Quân, là trinh sát trong đơn vị đặc công nước, rồi chuyển ngành thành nhà báo
Trẻ con dễ nhớ dễ quên nhưng mãi mãi cái
gương mặt bầu bĩnh, lúm đồng tiền, đôi mắt bồ câu, hàm răng trắng, khoé
miệng cười tuơi rói của Nguyệt cứ làm tôi thổn thức.
Rồi tôi lần tìm ra địa chỉ nhà nguyệt sau 40 năm xa cách.
Tôi hồi hộp chuẩn bị cho mình bộ áo quần
rất bảnh bao, thật ngầu, lao xe lên phía tây tìm về quê Nguyệt ở. Biết
là Nguyệt đã có gia đình, cũng có thể Nguyệt không còn nhớ tôi, nhưng
tất cả những điều đó chẳng quan trọng. Tôi nhớ Nguyệt. Hơn 40 năm tôi
vẫn không thể quên em ngày đó. Không quên được.
Tôi lái xe lao lên quê em. Ríu chân đi vào ngõ nhà em.
Tôi chôn chân đứng nhìn ngôi nhà tranh
xiêu vẹo, trống huơ trống hoác. Nguyệt ngồi ở bậc cửa, già nua, gầy rộc,
quanh Nguyệt là một đàn con lúc nhúc. Lão chồng ngồi dựa ngửa người ở
cổng, tay lăm le cầm chai rượu, lăm le nhìn tôi.
Tôi đứng chết lặng.
Bỗng dưng nước mắt tôi ướt nhoà. Ôi
Nguyệt…Sao em lại đến cơ sự này…má lúm đồng tiền ngày xưa đâu. Đôi mắt
bồ câu ngày xưa đâu. Khuôn măt bầu bĩnh ngày xưa đâu. Cái khoé miệng
cười tươi xinh ngày xưa đâu.
Nguyệt đấy, với đứa con út, chân đất, bàn chân đầy vết chân chim và đang bóc khoai ở cái rá rách ăn…
Tôi quay ra, đến thẳng nhà trưởng thôn.
Tôi vét hết tiền trong túi, gần 5 triệu.
Tôi nói dối là tiền của Quỹ tấm lòng
vàng báo Lao Động giúp đỡ gia đình chị Nguyệt. Ông trưởng thôn gật đầu:
Nhà chị ấy nghèo nhất xã, chị ấy sinh nhiều, thằng chồng suốt ngày say
xỉn, và đêm nào say cũng đánh vợ…
Tôi đi ra ngỏ. Nhưng tôi lại quay lại.
Tôi đứng ngoài hàng rào nhà Nguyệt nhìn vào. Nguyệt đang cầm cây cày và
tay dắt con bò chuẩn bị ra đồng.
Đâu đó trong thẳm sâu ký ức, bật lên một tiếng gọi: Nguyệt.
Tiếng gọi ấy bật lên thành tiếng. Nguyệt giật mình nhìn bốn phía. Tôi đi như chạy ra xe.
Không phải tôi không muốn gặp em, nhưng nếu gặp, em sẽ ra sao? Em sẽ tủi thân…sẽ khóc…
Tôi phóng xe trên đường như một kẻ mộng du.
Cho đến phút ấy, tôi mới hiểu rằng, cái ngày xưa ấy có thể tôi đã yêu em…
Hình như đó là mối tình đầu.
Từ
thằng Cu Vinh thời ấy đến Cụ Cu bây giờ ( Tổng đạo diễn Cụ Cu đang báo
cáo trong cuộc họp báo tại Bộ văn hóa TT& DL về chương trình nghệ
thuật về Đại tướng Võ Nguyên Giáp )
XEM :